Còn chần chừ gì mà không theo dõi ngay những bài thơ hay về nghề nghiệp sâu sắc và ý nghĩa nhất dưới đây để bày tỏ tấm lòng trân trọng, ngưỡng mộ và yêu quý với những công việc mà họ đang gánh vác và gửi lời những yêu thương đến họ nhé. Mời bạn cùng đón đọc.
Tham khảo thêm:
Tham khảo những câu thơ hay về nghề giáo viên, một số bài thơ hay về nghề giáo được chúng tôi sưu tầm dưới đây để ta thêm trân trọng, biết ơn công lao dạy dỗ của những "người lái đò thầm lặng" đã đưa biết bao thế hệ học trò cập bến bờ tri thức.
Bên cạnh đó, mời các bạn tham khảo những bài thơ ý nghĩa và cảm động nhất viết cho thầy, cho cô nhân ngày 20/11 được chia sẻ tại bài viết sau: 30+ bài thơ về thầy cô giáo ngày 20/11 hay và ý nghĩa nhất
Bài 1
Đã trót cưu mang trót phận tằm
Bể dâu kết kén phải ươm tơ
Mặc cho đời đã mờ đen trắng
Vẫn giữ lòng son vẫn nồng nàn
Trót thân bảy nổi trót ba chìm
Giữa đời ô trọc chẳng ô danh
Vẫn giữ khuôn vàng ni thước ngọc
Mặc giữa ê chề trọng với khinh
Đã trót cưu mang phải nồng nàn
Đất nước đang cần lắm lời ru
Ru cho non nước luôn bền vững
Ru tuổi thơ ngây thấy cội nguồn
Đã trót cưu mang trót nồng nàn
Cho dù đang buổi cuối chiều buông
Mong manh sương gió mờ nhân ảnh
Bụi phấn vẫn vương tựa nhiễu điều…
Bài 2
Có nghề nào hạnh phúc đến thế chăng?
Nghề mình đó với bảng đen phấn trắng,
Gieo yêu thương vào tâm hồn trong trắng,
Mang đến cho đời nhiều hoa trái ngát hương.
Có nghề nào nhắc đến bỗng thấy thương?
Cuộc sống dù nghèo, áo mặc cần phải đẹp,
Suy nghĩ thật nhiều, khi chỉ mua đôi dép,
Thon thót giật mình khi hàng xóm cưới xin.
Có nghề nào nhẫn nhịn đến khó tin?
Mọi chuyện thầy luôn sai còn phụ huynh thì đúng,
Không dám đôi co vì mình là người công chúng,
Tích uất ức vào lòng sinh bệnh tật quanh năm.
Có nghề nào luôn bận bịu quanh năm?
Đi dạy cả tuần ngày nghỉ làm giáo án,
Dạy quanh năm chẳng tham quan du lịch,
Lúc hè về, tiền ít khó đi tour.
Có nghề nào bị ném đá te tua,
Hơi một tí lên truyền hình, báo chí,
Họ từng là học trò sao ném đá thầy mạnh thế,
Thầy cô oằn mình chịu rìu búa cựu học sinh.
Có nghề nào con cái sợ phát kinh?
Chẳng dám theo nghề mẹ cha nuôi mình lớn,
Bộ đội, công an, ngân hàng, doanh nghiệp lớn,
Bố mẹ về, con kế nhẹ nhàng thay.
Có nghề nào chịu trăm đắng ngàn cay?
Dạy thêm ngoài giờ bị coi là vi phạm
Thầy cô nào cũng “quyền rơm vạ đá”,
Chẳng dám mắng học trò khi chúng hỗn, chúng hư.
Có nghề nào sống khép nép như sư,
Bởi bất cứ khi nào cũng thành người vi phạm,
Tặc lưỡi, tại số trời, coi như mình bị hạn,
Chẳng có lỗi gì vẫn xin lỗi để được yên.
Cần hiểu rằng, thầy cô chẳng là tiên,
Cũng uống, ăn, buồn, vui như người khác,
Cần sự cảm thông cùng sẻ chia gánh vác,
Cùng thầy cô vun trồng cho trái ngọt hương thơm.
Có nghề nào nghe thấy đến là thương?
Gắn bó cuộc đời bằng bảng đen phấn trắng,
Dẫu cuộc đời nhiều thay đen đổi trắng,
Nhưng tấm lòng thầy chẳng đổi trắng thay đen.
Có nghề nào nhiều đổi mới thế không?
Cả thầy trò vần xoay trong cơn lốc,
Người bảo dở, kẻ bảo hay nhưng học trò vẫn học,
Thầy như thỏi thép hồng nằm “dưới búa – trên đe”.
Mỗi đông về sương giá, lạnh tái tê,
Thầy vẫn ấm vì tình yêu của những người trò nhỏ,
Là động lực giúp thầy vượt muôn ngàn gian khó,
Vững lái con đò, đưa em đến bờ vui.
Bài 3
Chèo lái đưa đò cặp bến sông
Thầy cô mang nặng trái tim nồng
Trồng người dạy chữ niềm say đắm
Mỗi chuyến đò qua thỏa nỗi lòng
Nhớ lắm ngày xưa tuổi học trò
Nhớ từng nét chữ các thầy cô
Mặc trời mưa nắng hay se lạnh
Lời giảng còn vang vọng tới giờ
Thế hệ chúng tôi nay đã lớn
Mỗi người mỗi việc gắng hoàn thành
Vẫn luôn canh cánh bao hoài niệm
Bài học năm nào thuở tuổi xanh.
Bài 4
Nghề nhà giáo muôn đời vẫn vậy
Tiễn trò đi là thấy vinh quang
Một nghề cao quý đàng hoàng
Mỗi năm một chuyến "đò ngang" gửi lòng
Mặc dù vậy không mong báo đáp
Chẳng ngại ngần bão táp mưa sa
Thương trò tình nghĩa ruột rà
Trồng cây chỉ muốn nở hoa đẹp đều
Mặc trời đất bao điều năng động
Sự biến thiên cuộc sống luân hồi
Đời người từ lúc nằm nôi
Đến khi nhắm mắt mới thôi học thầy
Chẳng so tính nơi đây nới đó
Yêu thầy cô để tỏ hiền tài
Kiến thức không của riêng ai
Chỉ cần chăm chỉ miệt mài tu nhân
Ngày hiến chương muôn lần ghi tạc
Nghĩa thầy trò không khác cha con
"Trăm năm bia đá thì mòn"
Ơn thầy dạy dỗ lòng son vững bền.
Bài 5
Con dừng lại phía hàng cây
Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao
Trường xưa vẫn nét ngày nào
Và đây vẫn thấy dáng cao cao gầy
Vẫn bao la một vòng tay
Đón con như thể chưa ngày cách xa
Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà
Giọng thầy trầm ấm “thật thà phải con?”
Cái tên thấy gọi riêng con
Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên
Ước mong con mãi không quên
“Thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”
Lợi danh – danh lợi sẽ mòn
Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm
Nhớ tóc thấy điểm hoa râm
Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang
Ai quên đi chuyến đò ngang
Quên sao người lái thuyền sang bến đời.
Bài 6
Nghề sư phạm là nghề cao quý nhất
Trái đất này... bao đất nước phồn vinh
Cũng trải qua Lý Đại Hóa Số Hình
Anh Văn Sử Địa rồi Sinh vật học
Ai sinh ra tự nhiên mà biết đọc
Nét chữ đầu đời ai chăm sóc cho ta
Rồi các môn... xã hội... tự nhiên là
Điểm tựa vững... đưa phồn hoa đất nước
Nghề cao quý... Nghề thầy cô đứng lớp
Dựng xây đời... ươm được những mầm xanh
Ngày hai mươi tháng mười một vinh danh
Nghề sư phạm... trưởng thành cho tất cả.
Bài 7
Có những nghề dập vùi trong tâm trí
Giữa bon chen đời yêu mến tôn thờ
Có con người hạnh phúc rất đơn sơ
Chọn nuôi trẻ, đưa đò làm lẽ sống!
Hi sinh ấy đáng được đời trọng vọng
Hiến dâng mình vì nòi giống Tiên Rồng
Cho mỗi ngày xanh rừng chữ Cha Ông
Để đời ngát hương, con Hồng cháu Lạc!
Cho hôm nay rộn rã vang bài hát
Tận núi rừng đến biển đảo khơi xa
Từ thị thành đến thôn bản bao la
Ôi đẹp sao giai điệu nghề cao quý!
Lấy tinh thần dệt bài ca thâm thúy
Đem nhân tâm thêu lý trí nhân văn
Đời văn minh gương tiến bộ công bằng
Sứ mệnh kia thuộc về người trồng chữ!
Cả dân tộc hướng về nghề nghĩa cử
Ngày tôn vinh, đời cao quý vinh quang!
Bài 8
Chở đạo con thuyền lướt sóng khơi
Ươm mầm trí huệ đẹp xanh đời
Cô rèn giũa nghiệp tâm hồng sáng
Thày luyện tôi nghề đức thắm tươi
Vạn cánh chim bay tràn khát vọng
Ngàn hoa đua nở toả hương ngời
Gieo nhân gặt quả lòng thanh thản
Sư Phạm bài ca mãi tuyệt vời.
Bài 1
Em ươm mơ ước cho đời
Ươm từng lời hát, nụ cười trẻ thơ
Ươm vào trong những giấc mơ
Cô như người Mẹ vô bờ yêu thương!
Em ươm hàng vạn tình thương
Đôi chân chập chững bước đường đầu tiên
Em ươm lời nói dịu hiền
Nàng tiên, cô tấm cả miền ca dao
Em ươm câu hát ngọt ngào
Có bầu trời rộng, trăng, sao, nắng hồng
Em ươm bài học cánh đồng
Quê hương, đất nước, dòng sông thanh bình
Em ươm trên nét môi xinh
Biết câu lễ giáo, và tình yêu thương
Những điều giản dị bình thường
Mà em ươm cả một vườn hoa xinh
Em ươm cho cả chính mình
Thơ, ca, nhạc, họa tầm nhìn bao la
Bàn tay năm tháng… đơm hoa
Em nâng niu bước tuổi thơ… diệu kỳ…!
Bài 2
Ai từng đến lớp mầm non
Hãy dạy thử 1 ngày tròn xem sao
Ô kê, cứ thử xem nào
Một ngày vất vả, lao đao 1 ngày
Đầu giờ đón trẻ đầu tay
Đứa khóc đứa mếu,đứa gây đứa hờn
Ổn định và ăn sáng luôn
Lại ho sặc sụa, lại nôn ào ào
Một cô dọn dẹp quét lau
Một cô dỗ cháu "ăn mau, ngoan nào "
Đứa nuốt, đứa ngậm, đứa lè......
Thôi thì quần quật cũng ê ẩm lòng
Sau khi ăn sáng đã xong
Cô cho sinh hoạt ngồi vòng đọc thơ
Lưng tròng nước mắt chực chờ
Chỉ 1 đứa khóc, lớp òa khóc theo
Mầm non lắm cảnh trớ trêu
Tối về nghe điện thoại reo.....giật mình
Mầm non nếu gọi ôsin
Âu là cũng đúng, thật tình không ngoa
Biết âm nhạc, giỏi hát ca
Tạo hình, thiết kế, cắt hoa, vẽ vời
Tần tật các thứ trên đời
Mầm non phải biết đầy vơi ít nhiều
Mỗi ngày từ sáng đến chiều
Trở về phách lạc, hồn siêu rã rời
Về nhà nào được nghỉ ngơi
Giáo án, phổ cập, khổ đời mầm non
Giờ đâu chăm sóc chồng con
Đôi khi ngấn lệ, chảy tròn bờ mi
Ngày qua tháng lại lắm khi
Lòng ta lãnh cảm, chai lì chẳng hay
Vợ chồng lục đục từ đây
Ngồi buồn nghĩ cũng thương thay sự tình
Xin thưa các bậc phụ huynh
Xin thưa các đấng quân minh làm chồng
Chỉ xin hai chữ "cảm thông"
Mầm non ta phải hết lòng yêu thương.
Bài 3
Em! Cô giáo mầm non
Em vào nghề
Khi vừa tròn 21
Thấm thoát đã 6 năm
Ai cũng hỏi
Em có chồng hay chưa
Em trả lời
Em chưa chồng
Nhưng là mẹ
Của một đàn con nhỏ
Đứa tập bò
Đứa tập đi
Đứa bi bô
Ê a tập nói
Nghĩ lại ai cũng cười
Xưa ghét con nít lắm cơ
Thích cô giáo thướt tha áo dài
Ừ thì cũng làm cô giáo
Nhưng không thướt tha với tà áo
Mà xắn quần xắn áo
Quay cuồng đủ thứ các công việc
Ôi ! Nghề mình
Ai cũng là siêu nhân
11 tiếng luôn tay chân
Vừa phải dỗ dành khi con khóc
Vừa phải phân xử khi con tranh cãi
Giành đồ chơi, đánh bạn giải quyết ngay
Vừa lo ăn, vừa lo ngủ
Khi con tè ị, cũng kham
Trưa ngủ cũng chẳng yên
Học trò mới ngủ khóc gọi mẹ
Cô dỗ dành hát à ơi
Con ho, con sốt cô chăm suốt
Sáng tới trường, xinh tươi như hoa nắng
Chiều, đầu bù tóc rối hóa hoa tàn
Bao nhiêu cực nhọc có xá chi
Nhưng hễ có tí điều sơ xuất
Ba mẹ la, ông bà nói đủ điều
Một con sâu làm rầu
Cả xã hội lên án
Bao nhiêu tủi uất, nghẹn trong lòng
Nhiều lúc muốn buông xuôi tất cả
Nhìn đàn con nhỏ ngây thơ
Như có sợi dây níu tay em lại
Nghĩ nghề mình cũng có niềm vui
Cứ tận tâm hết mình là đủ
Rồi mọi người sẽ hiểu thôi
Ai hỏi em làm nghề gì ấy ạ
Em trả lời
Em! Cô giáo mầm non
Làm mẹ của cả một đàn con.
Bài 4
Cũng là cô giáo đi thi
Phổ thông, tiểu học cần gì ô tô.
Mầm non chở cả núi đồ
Mô hình, tranh vẽ, nhấp nhô sa bàn.
Một nhà bầy khắp tràn lan
Thế mà chưa đủ lại làm cả đêm.
Cưa cưa, đục đục, chêm chêm
Hí ha hí hoáy vẽ thêm sắc mầu.
Nửa đêm chồng hỏi vợ đâu?
Tìm mãi chẳng thấy lầu bầu, rên la
Nhìn xuôi nhìn ngược khắp nhà
Vợ đọc giáo án, kiểm tra lại bài.
Bây giờ canh một canh hai
Sao không đi ngủ còn ngồi làm chi?
Anh ơi hỏi mãi làm gì
Mầm non khổ thế em thì biết sao
Bây giờ em chỉ ước ao
Công việc giảm tải, lương cao, an toàn.
Ai mà lấy vợ mầm non
Xin cùng chia sẻ, lo toan sớm chiều.
Bài 5
Tuổi đôi mươi, em phấn khởi bước vào nghề.
Anh cứ hỏi: Em làm nghề gì vậy?
Phút ngập ngừng, dịu dàng con gái
Thưa: Em là cô giáo mầm non.
Ai cũng bảo nghề giáo viên cao quý.
Nhàn hạ, thanh cao…em cũng thấy tự hào.
Hai bốn tuổi, chưa một lần làm mẹ.
Mà em có thảy cả đàn con.
Con của em vui lắm anh ơi,
Suốt ngày “dạ”, “thưa” rồi “cháu biết”.
Chưa làm mẹ mà như đã làm mẹ.
Chăm chút miếng cơm, giấc ngủ trẻ thơ.
Cháu thì đông mà cô thì chỉ một.
Cháu dại khờ, cô vẫn còn tuổi đôi mươi.
Hết dạy cháu học lại làm quan phân xử.
Hết làm quan lại tiếp sang làm mẹ.
Làm mẹ xong rồi lại chuyển về làm cô.
Nghề của em là thế đó anh ơi.
Có lỗi hẹn đôi lần đừng giận hờn, trách cứ.
Đã thương rồi! Xin thương trọn nhé anh!
Con trai nghề bếp
Sáu bảy năm rồi sống xa nhà
Suốt ngày làm bạn với bếp ga
Người thì hôi hám toàn dầu mỡ
Thế nên đến giờ vẫn bơ vơ
Ngày nào cũng vậy toàn trong bếp
Sống chung với thịt, cá rồi gà
Rau củ, mắm tôm rồi mắm tép
Giấm bỗng, riềng mẻ lẫn mùi ga
Thỉnh thoảng xin nghỉ thì về nhà
Chơi một hai hôm rồi lại ra
Đâu có thời gian mà tán gái
Hay là hẹn hò với một ai
Bố mẹ mắng mình chọn nghề sai
Vì thế đến giờ vẫn ế dài
Ngày nào cũng cầm muôi với chảo
Hết đi cọ thớt lại mài dao
Nhưng tôi thấy vậy đâu có sao
Dù cho người ta nói ra vào
Thì tôi vẫn làm nghề tôi thích
Không cần để ý chuyện linh tinh
(Nguồn: Vô Hối)
Yêu Anh, yêu cả Nghề Anh theo!
Ngũ vị hương ướp nát đời trai trẻ
Ngọn lửa hồng thiêu trụi tuổi thanh xuân
Mùi dầu mỡ vương bao ngày lễ tết
Chút máu gà vấy bẩn trọn niềm yêu
Và cứ thế ngày lại ngày tiếp bước
Lỗi hẹn hò lỗi nhịp ước con tim
Xin lỗi nhé anh làm người đầu bếp
Thắp lửa hồng đời thắp cả những tươi vui
Ai cũng hỏi sao không buồn không tủi
Anh mỉm cười khẽ cúi mặt tươi vui
Nghề của anh có lam lũ dập vùi
Tuổi thanh xuân nhưng cháy cùng nhiệt huyết
Trót yêu nghề lại là yêu tha thiết
Nên chẳng buồn khi biết kiếp cô đơn
Này cô bé nếu do dự thiệt hơn
Đừng yêu anh yêu một người đầu bếp
Bởi có lẽ bao ngày dài sắp xếp
Chẳng vuông tròn một dịp tết bên em
Nếu yêu anh yêu một người đầu bếp
Này em à yêu hết nghề anh theo.
Có cô gái trẻ mạnh mẽ theo nghề
Nhớ ngày đầu bước chân vào nhà bếp
Tuổi đôi mươi em thấp thỏm âu lo
Nét thanh xuân ám khói bụi bếp lò
Tay dao thớt như múa cùng nguyên liệu
Nghề làm bếp còn đâu thời gian điệu
Lấm mồ hôi giật hứng đảo luôn tay
Luôn bận bịu vẫn nụ cười mê say
Xong một món ngắm nhìn trong hạnh phúc
Tôi gặp em một ngày đông bếp núc
Mới vào làm em lóng ngóng vô duyên
Em hoang mang trong hỗn độn triền miên
Rồi đêm đến ăn cơm chan nước mắt
Bao mắng mỏ không làm em chùn bước
Máu đã chảy em cũng chẳng buông tay
Vượt gian khó khổ luyện suốt đêm ngày
Ngó phòng em đã ba giờ vẫn sáng
Thời gian trôi em thành công rực rỡ
Có vị trí, được công nhận tài năng
Qua sóng gió em vẫn vững tin rằng
Ơn Thượng Đế đã cho nghề Đầu bếp
Gặp lại tôi em mỉm cười giây lát
“Cháu thế nào đã đi học chưa anh?”
Còn với em, vẫn sự nghiệp của mình
Nghề làm bếp quan trọng hơn tất cả
Tôi ngồi đây nhâm nhi đồ em nấu
Vẫn đượm nồng vẫn vị ngọt ngày xưa
Em là thế dù trời nắng hay mưa
Vẫn chân tình tấm lòng người Đầu bếp.
Tâm Sự Với Thầy Thuốc
Giữ vững niềm tin chớ vấn vương
Đề cao y đức hãy khiêm nhường
Xua tan tiếng xấu trong tâm tưởng
Chứng tỏ lòng ngay trước mật đường
Nghiệp sáng hồng chuyên do tu dưỡng
Mẹ hiền thánh thiện bởi tình thương
Vì dân tận tụy – niềm vui sướng
Đời mãi tôn “thầy” tỏa ngát hương.
Nghề Thầy Thuốc
Ạnh ơi hãy hiểu cho em
Đã làm thầy thuốc nhiều đêm vắng nhà
Gần mà lại cứ phải xa
Để anh nhung nhớ vào ra đợi chờ
Bệnh nhân lúc tỉnh khi mơ
Nên em thức trắng mệt phờ phạc đêm
Nghe từng nhịp đập trái tim
Đếm từng giọt nước nổi chìm tử sinh
Lương y từ mẫu hết mình
Em thương con với nhớ anh từng giờ
Biết rằng con đợi chồng chờ
Bệnh nhân từng phút cậy nhờ nghề em
Đời Áo Trắng
Mộng áo trắng một đời bác sĩ
Thành lương y hoan hỉ cứu người
Ai lo chăm học một thời
Ngày nay gắn bó một trời nhà thương
Đem sự học ngày thường cứu chữa
Bệnh nan y lần lữa phục hồi
Niềm vui hạnh phúc đứng ngồi
Khoan thai từng bước trau dồi ngày đêm
Cũng có lúc êm đềm sao được
Có những ca từ khước thuốc men
Đành lòng tay bó mi hoen
Bệnh nhân nhắm mắt cài then cuộc đời…
Chỉ an ủi mệnh trời đã định
Mình hết lòng chuẩn chỉnh ra toa
Quyết tâm không chữa qua loa
Yêu nghề là chính không ngoa tay nghề
Đời thầy thuốc nguyện thề tim hứa
Cứu bệnh nhân chan chứa lòng thành
Chỉ mong như áng mây xanh
Mọi người sức khỏe an lành niềm vui…
(Nguyễn Ngọc René)
Thầm Lặng Ngành Y
Thầm lặng, hai tiếng ngành Y
Từ lúc vào học đến khi ra trường
Sáng bệnh viện, chiều giảng đường
Cùng những đêm trực, coi thường tuổi xuân
Thầm lặng, xin việc gian truân
Được khi lương lĩnh … muôn phần gian nan
Cuộc sống vẫn phải lo toan
“Miếng cơm manh áo” chu toàn sao đây !
Thầm lặng sống, thầm lặng xây
Ngành Y, hai tiếng từ đây gắn liền
Phải quên hai chữ “kim tiền”
Thầm lặng, vun đắp “mẹ hiền” ngành Y
Thầm lặng, trước những thị phi
Người đời “ban tặng” ngành Y mỗi ngày
Thầm lặng, chia sẻ đắng cay
Tai biến, sai sót … bị “quây” cả ngành
Thầm lặng, cả lúc rạng danh
Bao nhiêu công trạng, ngoài ngành biết chăng !
Thầm lặng, trước những khó khăn
Gồng mình, thầm lặng, mình oằn biết đâu !
Thầm lặng, trước những nỗi đau
Chăm sóc người bệnh khỏi mau, sớm lành
Thầm lặng, vun những mầm xanh
Cho cây xã hội thêm cành tốt tươi
Thầm lặng, khẽ mỉm miệng cười
Vẫn nghề cao quý, cuộc đời ngành Y …
(Nhâm Tuấn Anh)
Thầy Thuốc
Tà áo trắng vẫn một màu trắng toát
Lời dịu dàng và ánh mắt dịu êm
Dáng đi vẫn nhẹ nhàng thanh thoát
Người bệnh nào cũng cảm thấy bình yên.
Khi đặt ống nghe lên trái tim người bệnh
Tim phập phù làm đau nhói tim ta
Tiếng của mạch như là mệnh lệnh
Khó khăn nào cũng tìm cách vượt qua!
Ta chưa phải giàu sang chi lắm
Còn bận lo toan lắm thứ việc nhà
Con đi học bao khoản tiền phải đóng
Bố mẹ nghèo vất vả ở quê xa.
Nhưng tất cả những gì tốt đẹp
Ta dành cho người bệnh hôm nay
Ai không biết có trời xanh kia biết
Khi trời xanh đang tỏa sáng đất này.
Vì lẽ đó mà ta không từ chối
Dù đêm khuya điện réo gọi đi liền
Vì người bệnh lòng ta không thoái thác
Cứu được người tâm linh bình yên.
(Lê Duy Phương)
Áo Trắng Ngành Y
Đã bao lần em thao thức thâu đêm
Trăn trở nghĩ suy từng căn bệnh nặng
Có đầy vơi những chiến công thầm lặng
Có ngậm ngùi đau xót nghẹn con tim
Nhẫn nại, ân cần, đằm thắm là em
Nhẹ gót chân dõi theo từng hơi thở
Cho bình minh thêm niềm vui ấp ủ
Cho cuộc đời vơi bớt nỗi ưu tư.
Chiến công em nối tiếp suốt cuộc đời
Màu áo trắng với tấm lòng trong trắng
Vẫn âm thầm bao niềm vui thầm lặng
Bởi em – “Mẹ hiền” cao quý ngành y.
Trái Tim Người Thầy Thuốc
Trắng tinh màu áo của Thầy
Trái tim nhân hậu đêm ngày tỏa hương
Giúp người đi tiếp trên đường
Lương y – Từ Mẫu khiêm nhường hành trang
Lá tươi xanh, lá ngả vàng
Vượt qua bạo bệnh thênh thang cuộc đời
Trái tim ươm những nụ cười
Trái tim ngăn giọt lệ rơi não lòng
Trái tim bừng sắc hoa hồng
Trái tim Thầy thuốc mênh mông tình người…
Bông Hoa Của Cuộc Đời
Như bông hoa nở giữa đời
Nhẹ nhàng em đến với người ốm đau
Có cần phép thuật chi đâu
Nàng tiên áo trắng bay vào cõi nhân…
Thương người chẳng quản gian nan
Sớm, khuya giường bệnh ân cần hỏi han
Bàn tay rất đỗi dịu dàng
Em mang đi cả trăm ngàn âu lo
Bước ra – để lại dặn dò
Bước vào – xóa nỗi buồn xo cho người
Ơi bông hoa của cuộc đời!
“Lương y từ mẫu” như lời Người răn…
Dẫu còn vất vả khó khăn
Không làm phai ánh trăng ngần trong em
Trăm năm sen vẫn là sen
Tấm lòng thầy thuốc – mẹ hiền, tỏa hương…
Thơ Gửi Những Cô Gái Ngành Y
Mẹ hỏi con sao lại chọn ngành Y
Khi mẹ biết những lần tiêm con còn khóc
Con mỉm cười dù không lời giải đáp
Chỉ biết rằng con yêu nó mẹ ơi
Ngày đầu tiên khi chập chững vào đời
Con sợ rằng mình vẫn còn gục ngã
Bước chân kia sẽ có nhiều gian khó
Nhưng nụ cười mãi soi sáng cho con
Suốt đêm khuya khi con trực bên bàn
Nhìn bệnh nhân giữa hai bờ sống – chết
Con chắc chắn mình không hề hối hận
Chọn nghề giúp người khi sự sống mong manh
Con biết mẹ nhiều đêm trăn trở
Làm bác sĩ khó lắm con ơi
Con gái mẹ lại dại khờ bé bỏng
Niềm tin con mang đủ gánh trọn vai gầy?
Nhưng mẹ ơi, tin con một lần nhé
Niềm đam mê con sẽ mãi không rời
Bàn tay con và trái tim bé bỏng
Sẽ làm nên điều có ích cho đời!
Tham khảo thêm:
Thơ hay về nghề tài xế - Bài 1
Bởi đam mê anh chọn nghề tài xế
Mê khung trời vùng vẫy khắp muôn nơi
Anh đâu hay bạc bẽo lắm em ơi
Bao đắng cay nhọc nhằn đêm khuy vắng
Đêm từng đêm một mình anh thầm lặng
Ôm vô lăng mà nước mắt tuôn trào
Nếu có thể anh chỉ ước làm sao
Ngày xưa kia đừng làm nghề tài xế
Ngày xưa kia lái xe bao người nể
Và tôn vinh gọi đo là Bác tài
Và ngày nay lời gọi đó còn ai?
Họ gọi anh chỉ là thằng tài xế
Em yeu ơi đừng chờ anh ngày lễ
Bởi nghề anh không có lễ bao giờ
Nếu thương anh em giận vu vơ
Hiểu cho anh là vì anh tài xế
Đừng chờ anh những đêm anh về trễ
Vì nghề anh không hẹn trước bao giờ
Cũng có khi anh chỉ về trong mơ
Em đừng giận đừng hờn anh em nhé!
Người ta bảo bác tài nhiều tình trẻ
Nhưng em ơi cũng chỉ có đôi người
Hạnh phúc nhất là về thấy em cười
Và con thơ đang chờ anh về bế
Bài 2
Dù gọi bác tài hay thằng tài xế
Cũng là nghề tự hào lắm người ơi
Như cánh chim đi khắp muôn nơi
Những chuyến hàng khắp miền Nam Bắc
Buổi đón dâu kết bao mộng đẹp.
Buổi đưa bà bầu, đón quý tử trong nôi.
Buổi cấp cứu một người không quen biết.
Vẫn là thằng tài xế người ơi.
Đời là vậy cần chi ai nghi nhận.
Vẫn vô lăng cùng việc tốt ta làm.
Dắt xe khách cứu bao người xuống dốc.
Cũng là thằng tài xế đấy thôi!!!!
Vậy đừng than vinh lắm người ơi.
Năm mờ oăn chính là nghề tài xế!!!
Bài 3
Em cứ chờ anh ngày đông giá lạnh.
Ngày hè vàng nắng xạm nàn da.
Cứ chờ anh vê khi năm tháng dần qua.
Dù công việc anh là không biết trước.
Con đường dài mình anh mê mải.
Lúc mệt nhoài chẳng biết tựa ai.
Vì tương lai anh cứ đi hoài như thế.
Rồi chợt vế như thể cơn mưa
Em biết rằng cuộc đời đưa đẩy .
Để anh đi nay đây mai đó.
Với khó khăn áp lực của nghề .
Mình lái thuê đâu có gì bề thế,
Chỉ là anh tài xế đường dài.
Nhưng cuộc đời ai cho ai,
Họ đâu hay những đêm dài mất ngủ
Lúc trực chờ cơm chẳng kịp ăn.
Kinh tế khó khăn người ta khoán chặt.
Từ rầu rì tới những thứ li ti.
Và đường anh đi thì nhiều nguy hiểm.
Cứ thương anh lặng thầm như thế.
Mà chẳng thể nào hờn trách anh đâu....
Bài 4
Con đường nhỏ ngoằn ngoèo như chữ kí
Kí bàn chân tôi ở lại sân trường
Kí những vòng xe, những nét yêu thương
Kí vào tim tôi một trời kỉ niệm.
Ba năm dài qua nhanh như lời hẹn
Tôi về đây làm cô giáo bản Mèo
Tôi về đây, về với dốc cheo leo
Với sương trắng, mây giăng núi bạc.
Ba năm trong một đời người có nhiều đổi khác?
Ba năm với tôi, đã khác rất nhiều
Xa gia đình, lỗi hẹn với tình yêu
Xa thành phố, tôi làm cô giáo bản.
Ngày đầu tiên về đây tôi hốt hoảng
Học sinh của tôi nhỏ bé biết chừng nào!
Tóc cháy nắng, nhựa thành hoa trên áo
Chân chai sần qua những buổi chăn trâu.
Ngày đầu tiên về đây tôi không biết đi đâu
Khắp bốn bề chỉ mây với núi
Đường dốc dài, mưa - trơn, nắng - bụi
Tôi khóc òa… chẳng lẽ bỏ về sao?
Trường của tôi, trường vùng cao
Đèn dầu thay điện, xe trâu thay xe tải
Mùa đông đến nhìn học sinh ái ngại
Sao đến trường… em không mặc áo ấm mùa đông?
Thời gian trôi như bánh xe lăn vòng
Tôi đã quen “đồng hồ gà” báo thức
Đã quen lắm những con đường bên vực
Thành bạn hiền của những ngọn đồi, con suối vùng cao…
Bài 5
Nghề lái xe vất vả lắm bạn ơi
Ngồi ghế lái như ngồi trên ghế nóng
Cũng bởi vì phải mưu sinh cuộc sống
Chấp nhận khó khăn vất vả trăm bề.
Là tài xế phải tâm huyết, đam mê
Cầm vô lăng như một người nghệ sỹ
Luyện tập chuyên cần ngày đêm bền bỉ
Khổ vô cùng và cũng rất hiểm nguy!
Là tài xế nhiều lúc phải tính suy
Bởi trong tay nắm giữ bao sinh mạng
Làm nghề lái nhiều khi cũng rất bạc
Gặp khách "bùng" là mất trắng còn đâu?
Lái đường trường còn thức trắng đêm thâu
Bởi đường xấu phải đi dò từng bước
Có nhiều khi rủi ro ai biết được
Số phận con người đâu dễ đổi thay!
Nghề lái xe thì nay đó mai đây
Chỉ ghế xe là giường yêu ngủ vậy
Bởi đi xa xe là nhà mới thấy
Yêu quý vô cùng cô vợ nhiều chân.
Tiếng chổi tre
Cứ mỗi sáng trên đường thể dục
Tiếng chổi tre quét lúc mờ sương
Dưới hàng hoa sữa ngát hương
Bóng người phụ nữ quét đường sớm nay
Có ai biết ai hay không nhỉ
Tiếng chổi khua từ chị vọng ra
Con đường để mọi người qua
Trẻ thơ đến lớp thật là sạch không
Buổi sáng sớm mênh mông trời đất
Chị lao công tất bật mưu sinh
Cần cù làm việc của mình
Cũng vì cuộc sống gia đình đấy thôi
Thời gian cứ nhẹ trôi dần mãi
Nhìn con đường sạch lại đẹp sao
Bốn mùa chẳng quản gian lao
Tôi nghe tiếng chổi quét vào thời gian.
Bác quét rác
Keng! Keng! Keng!
Tiếng kẻng rất quen
Của bác quét rác
Đó là bác nhắc
Tất cả mọi nhà
Mang hết rác ra
Cho bác đi đổ.
Tối nào cũng nhớ
Hễ nghe tiếng keng
Vội cùng mẹ em
Đến bên xe rác
Mẹ cùng với bác
Chất rác lên xe.
Xe rác đầy ghê
Bác còng lưng đẩy
Và em nhìn thấy
Bác đẫm mồ hôi
Nhưng bác vẫn cười
Vì đường phố sạch.
Bài thơ về nghề bảo vệ
Ngành nghề bảo vệ thật là hay
Phơi nắng phơi sương suốt cả ngày
Sáng trưa chiều tối đều canh cổng
Tối về mệt mỏi cả ngày say
Dẫu nắng dẫu mây hay ngày gió
Vẫn luôn tủm tỉm cười cả ngày
Để đời bảo vệ được vui lây.
Người cha xây dựng
Công trình năm tháng cách xa quê
Đợi mấy mùa trăng cha trở về
Tiền ứng đi tàu cha chẳng đủ
Quà mua cho con dính mùi hồ
Nắng công trường ướt mềm vai áo thợ
Để cho con hiểu gian khổ cha mang
Cũng gió sương hơi nóng ánh lửa hàn
Cha vẫn gắng cho con niềm no ấm
Mấy năm rồi bây giờ con mới thấm
Nỗi gian lao cha trải tháng năm dài
Miếng cơm con ăn áo con mặc bao ngày
Là những giọt mồ hôi ướt đầy manh áo mỏng
Con hiểu được mà cha…những trưa hè nóng bỏng
Chút nước cầm hơi cơm nuốt vội lót lòng
Nắng dội vào đầu,che sao được... mũ thi công
Nhưng cha vẫn không một dòng than vãn?
Tham khảo thêm:
Trên đây là tập hợp những bài thơ hay về nghề nghiệp được chúng tôi sưu tầm để gửi đến các bạn. Các bạn có thể chia sẻ nội dung hữu ích này cho người thân và bạn bè cùng tham khảo và sử dụng nhé.
►►CLICK NGAY vào nút TẢI VỀ dưới đây để download Top những bài thơ hay về nghề nghiệp ý nghĩa và đáng quý nhất bạn nên đọc file pdf hoàn toàn miễn phí!