Logo

Top những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân gần gũi và sâu lắng nhất

Nguyễn Thiên Ngân là một là tác giả trẻ được thế hệ học sinh, sinh viên yêu thích bởi thơ Thiên Ngân giản dị, giàu nhạc điệu, thủ thỉ thù thì, nói hộ những buồn, vui, những khấp khởi, lo toan và cả thất vọng lẫn hy vọng của người trẻ nơi phố thị..Mời bạn theo dõi và đón đọc những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân dưới đây để cảm nhận rõ hơn về những tâm tình mà tác giả đã gửi gắm.
3.1
7 lượt đánh giá

Tổng hợp tất cả những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân về tình yêu, tuổi trẻ, về cuộc đời để bạn đọc và suy ngẫm. Từ những vần thơ giản bị, gần gũi, thiết tha đó mà giúp ta thêm yêu và mến về cuộc đời, con người. Mời bạn tham khảo!

Tham khảo thêm:

Những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân

Mời bạn đón đọc những bài thơ hay của nhà thơ Nguyễn Thiên Ngân dưới đây:

Tháng ngày thì xanh mãi

Ta muốn ngồi bên em
Hát tình ca du mục
Giữa núi đồi thao thức
Giữa cánh rừng thu thưa
Giữa con tàu xuyên mưa
Hãy ngôi làng quên lãng.
Bài tình ca bay đi
Hai đứa mình ở lại
Tháng ngày thì xanh mãi
Như hồ trên núi kia
Sẽ không có chia lìa
Hay tính toan khờ dại
Những yếu mềm, sợ hãi
Cũng bặt dấu chân mây
Bàn tay trong bàn tay
Ru mùa xuân gần lại

Những điều vô nghĩa

Bầu trời là điều vô nghĩa
Khi tôi không thể nào bay
Ước mơ là điều vô nghĩa
Khi tôi cạn rồi mê say
Dòng sông là điều vô nghĩa
Khi tôi không có lá buồm
Phố đông là điều vô nghĩa
Khi tôi chạm niềm cô đơn
Mọi thứ đều là vô nghĩa
Tôi thèm một mảnh bình yên
Bình yên cũng là vô nghĩa
Bởi vì tôi cần có em! một đám cưới
Rồi cũng đến lúc tụi mình đã lớn
Cũng phải đi lấy vợ lấy chồng
Những đám cưới, nghĩ về, sao mà ớn
Cứ như là trông con sáo sang sông.
Mày sẽ bước lên một sân khấu lớn
Có em-xi và hai họ ngượng ngùng
Ly rượu lễ rót hoài không đầy nổi
Hai vợ chồng tựa nhau để thôi run
Người ta sẽ viết những lời chúc tụng
Lên phong bao hay một quyển sổ hồng
Người ta sẽ ngồi quanh bàn nghe ngóng
Món này rồi, còn món nữa lên không?
Mày sẽ rảo lòng vòng trong đám cưới
Chào từng bàn dù kẻ biết, người không
Thì mặc kệ, đôi giày cao mấy tấc
Váy áo này hôm nay nữa là xong.
Tao một góc nhìn mày đi tấp tểnh
Mướt mồ hôi mà cứ phải toét cười
Chỉ mong được kéo mày ra chỗ thoáng
Vai diễn này vất vả quá mày ơi!
Rồi hết lễ tao đứng chờ ở cửa
Mới nhớ ra, à, nó ở bên chồng
Đường thơ ấu một mình tao đi ngược
Cũng đâu còn ai nữa để mà trông.

Nếu tất cả đều là điều rất thật

Nếu tất cả không phải là có thật
Thì giấc mơ thôi cũng đẹp lắm rồi
Nếu có thể, xin người đừng gọi dậy
Những đoạn tình còn đang ngủ yên vui…
Nếu tất cả ồ chỉ là giả tạo
Ta vẫn muốn mình cùng nhau diễn lại vở này
Những sự kiện có thể là sắp đặt
Nhưng bồi hồi thì luôn ở nguyên đây.
Nếu tất cả chỉ là một trò chơi
Ta không tin, ta không thấy gì vui
Chơi như thế dẫu là người thắng cuộc
Thì trái tim cũng vỡ ở đâu rồi.
Nếu tất cả đều là điều rất thật
Rất thiết tha nhưng đến lúc qua rồi
Thì ta phải làm gì?
Ta chẳng biết.
Dẫu xa người mà vẫn cứ yêu thôi.

Những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân

Về đi ta giữa miền xanh

Trải qua đôi cuộc đoạn trường
Ngỡ như mình đã tử thương mấy lần
Lòng yêu đã chớm phân vân
Người ta rốt cuộc chẳng cần có nhau.
Dẫu thương lắm mộng ban đầu
Thì thiêng liêng ấy giờ lâu còn tàn
Bên nhau rồi mới hoang mang
Xa nhau rồi mới ngỡ ngàng vì đau
Cùng qua mấy bận bể dâu
Rồi trong đời nó cũng đâu có mình.
Tự ta cạn chén đoạn tình
Bỗng nghe nước mắt chùng chình chảy quanh.
Về đi ta giữa miền xanh
Để cho hoa lá chữa lành vết thương

Đền hoa cho cánh đồng

Rồi em sẽ khác đi mà, ta biết
Không tận tâm ngốc nghếch giống bây giờ
Mình lo sợ em bị đời bắt nạt
Cứ vội vàng dặn em tính hơn thua
Rốt cuộc rồi cũng sẽ là mưa
Sau rất nhiều ngày tạnh
Rốt cuộc em cũng sẽ biết mắt người thì lạnh
Và tay người chỉ ấm đôi khi
Thôi bây giờ em cứ việc ngu đi
Em cứ ngốc, đời sẽ đền em cả
Đền đôi mắt trong veo bằng những lương thiện bất ngờ
Đền tình yêu không tính toan bằng một người sẽ vì em mà đợi chờ
Dù thế nào đi nữa
Đền cho khung cửa đóng bằng một ô khác mở
Đền hoa cho cánh đồng
Đền gió dịu ban trưa
Đền cho em không gợn chút nghi ngờ
Bằng một kẻ yêu em nhiều hơn cả
Những mẩu tình em góp nhặt từ xưa.

Chiều cuối năm chưa kịp về với mẹ

Chiều cuối năm đứng trên đường xứ lạ
Nhớ không ra một ngả để về quê
Mẹ ta đó có ngồi trông cánh quạ
Bóng chênh chao – sao chẳng thấy ta về
Người năm đó có nhìn ra quốc lộ
Ngóng đứng ngồi ôi mỗi chuyến xe qua
Chiều phố huyện sương mờ châm buốt mặt
Cánh hoa phai rơi nát cả hiên nhà.
Ta có lẽ sinh nhằm khi mùa đổi
Có tinh cầu cháy rụng xuống trần gian
Nên suốt kiếp bị đày đi khắp nẻo
Mắt đăm đăm tìm một bóng thiên đàng
Ngang qua núi thấy ngập ngừng sợi khói
Bếp nhà người giờ chắc đã sôi cơm
Mảnh trăng nhạt đã từ từ trở sáng
Để nghe mình nức nở chuyện ly hương.

Mình chẳng biết làm gì

Đành đưa bước nhau đi
Khỏi đời nhau day dứt
Gương kia giờ đã nứt
Còn mong chi tái hồi
Em đi về bể khơi
Vùi tình trong cát mặn
Ta trèo lên núi vắng
Giấu tình đau trong mây
Giờ mặt người còn đây
Mà cực cùng chia biệt
Giờ ta nắm bàn tay
Mà nhớ nhau thê thiết
Giờ mà mất người này
Mình sẽ đau suốt kiếp

Những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân

Ngày thành phố chuyển mùa

Những ngày chuyển mùa thành phố lạnh
như mở tủ lạnh thò đầu vào ngăn mát
Chạy xe trên đường chỉ muốn dừng lại,
tựa vào một gốc cây gọi ly cà phê nóng
Ngồi ngắm một buổi sáng trong veo
đi qua, đi qua
Những ngày chuyển mùa
Thành phố dễ thương như cành hoa
vừa nở những đoá hôn thơm
Đôi môi em tứa mùi vỏ cam bóc
giữa một chuyến xe đêm khuya
Bàn tay em chạm lên cổ mình buôn buốt
Từng ngụm khát khao dồn về nụ hôn cong
Những ngày chuyển mùa thành phố
như được vẽ bằng những nét cọ màu chì
Toà nhà cao vút, bồn hoa, tia nước
Tất cả đều như vừa mọc cánh
Và sắp sửa bay đi.
Những ngày chuyển mùa ta ngồi gạn
từng tia nắng trong veo chiếu qua
tàng lá, làn mi
Cất vào cốc nước cam mua vội bên đường
rót vào ngày em êm ái
Khi yêu cả hòn sỏi câm cũng biết thầm thì
lời yêu xanh mướt
Huống chi một sớm giao mùa.

Viết ngày tháng tư

Chẳng còn chi nữa là mây tháng tư
Ta đi trong tiếng chim gù
Đường phố thị chồng chềnh như mép vực
Lá xanh xao như một chuỗi nghi ngờ.
Ta chẳng biết lấy gì neo mình lại
Để không trôi ngút ngát tựa mây xa
Có những kẻ trong thế trần thật lạ
Làm bằng mơ chứ không phải xương da
Ta như con tàu mắc cạn trên tàn cây hạ chí
Trông lá xanh mà mơ chuyện đại dương
Ta như kẻ rượt đuổi mối tình không ngừng nghỉ
Bỗng hôm kia chết gục ở ven đường
Giờ chẳng biết đi về đâu nữa cả
Nói đi em, rồi sao nữa, về đâu?
Chỉ giùm ta nẻo mây nào thanh thản
Để đưa ta đi về lại bắt đầu.

Có một người tôi yêu hơn tất thảy

Có một người tôi yêu hơn tất thảy
Nên tôi đem giấu thật xa
Tôi muốn thu người yêu tôi thành que kim
Giấu trong cánh rừng già
Hay thành một vỏ sò bé
Giấu ở nơi tận cùng sóng vỗ
Để rồi chẳng còn ai biết người yêu tôi là ai nữa
Và dĩ nhiên chả thể cản ngăn gì.
Quên đi nhé những giờ đau đã cũ
Chiều cả gió nhành thông tan tác gãy
Một mình em đi lượm củi chân đồi
Lò sưởi cũ rất lâu không người nhóm
Dây đàn giờ cũng đã lạc tình ơi!
Anh còn hát “căn nhà xưa” da diết?
Thương mưa rung trên mái nắng, tường rêu?
Những cánh hồng của cuộc tình đã mất
Như tro bay sao vẫn đớn đau nhiều
Em ngồi mãi trên đồi trông nắng xuống
Nhớ môi hôn cóng lạnh của năm nào
Nhớ cái ôm cực cùng trong gió xéo
Thương ôi thương mà chẳng thể làm sao
Ta có thể không nhìn nhau suốt kiếp
Tổn thương sâu mà hận đến cả đời
Nhưng những lúc như chiều nay em biết
Lòng chỉ còn da diết nỗi thương thôi
Quên đi nhé những giờ đau đã cũ
Nhớ giùm em tất cả những mùa vui
Dù có thể ta chẳng còn cơ hội
Nói cho nhau thương nhớ đã xa rồi

Những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân

Chúng mình đều có những niềm riêng

Bạn buồn, rủ mình đi ra quán
Chiều mưa lất phất dọc bờ kè
Chán nỗi rượu bia mình dị ứng
Bạn ngồi độc ẩm, có người nghe
Bạn kể mình nghe chuyện tình yêu
Mình nghe cũng chẳng hiểu bao nhiêu
Chỉ biết đại khái rằng: tan vỡ
Và nay bạn vẫn nhớ thương nhiều
Bạn uống tràn ly rồi bạn say
Bạn khóc, bạn cười như dại ngây
Mình lau nước mắt trên mặt bạn
Thương quá là thương những lúc này
Mình ước gì mình cũng biết say
Cũng khóc cười như thể dại ngây
Nghe bạn, mình bỗng đau chuyện cũ
Đau suốt từ xưa, đau đến nay
Bạn dựa vai mình, ngẩn nhìn mưa
Con kênh đen đục chảy lờ đờ
Nước mắt bạn khô, vai mình ướt
Mình tỉnh mà say, say bất ngờ.

Lâu rồi đã quên

Lâu rồi đã quên cảm giác
Thả một con diều lên trời
Lâu rồi đã quên cảm giác
Nhắm mắt nghe dòng sông trôi
Lâu rồi đã quên mình cũng
Có nhiều mơ ước trong đời
Lâu rồi dường như chỉ biết
Từng ngày, sống từng ngày thôi
Những chiều buồn rầu như thế
Trải đều trên mỗi cuộc đời
Người ta riết rồi ai cũng
Tưởng mình thiếu thốn chơi vơi…
Nhưng mà sau cùng em ạ
Họ vẫn biết yêu cuộc đời!
(Và họ sống hết cuộc đời
Mà chả cần ai cứu rỗi)

Sao em đưa nghiêng chén cho lệ tràn bốn phương

Em nghe không lòng ta
Đứng chần chừ ngã ba
Đi đường nào cũng chết
Sao em không đọc bài
Tống Biệt?
Sao em đưa nghiêng chén
Cho lệ tràn bốn phương
Này quốc sắc này thiên hương
Ta đi sao khỏi miên trường?! đành thôi.
Sao em không đan áo
Sao em không thêu khăn
Mùa sao trời giãy chết
Sao em không đổ hết
Cả tuổi buồn lên anh?

Ừ thì

Ừ thì mình ngại mưa mau
Đưa nhau không tới cây cầu nước xuôi
Ta về thắt ruột thương người
Trái tim lưu lạc chuyến đời rủi may
Đợi cho tàn cuộc hoa này
Có khi con bướm đồi Tây chết rồi
Nụ tầm xuân ngốc dại ơi
Tại sao mi lại nở nơi vườn cà?

Những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân

Ta yêu người một mình thôi

Sài Gòn này không còn là của đôi ta
Sài Gòn của người một mình thôi
Sài Gòn của ta một mình thôi
Hai đứa chia chung một khung trời
Mà tuyệt mù cách biệt.
Ta chia nhau một vầng trăng
Mà nhớ nhau kinh khiếp.
Người đi đi.
Dù còn có những điều người chẳng bao giờ biết.
Cứ để ta yêu người một mình thôi
Những cây me trên đường Thi Sách
Vẫn hiền ngoan ngón lá vẫn thật thà
Những cây me trên đường Nguyễn Du
Cũng vậy.
Chúng biết gì chuyện hai đứa mình xa?
Quán cà phê định mệnh mùa thu
Giờ chỉ còn là một kỷ niệm không tiện nhắc
Vỉa hè lũ cá bay
Cốc sấu đá ngọt ngay
“Những ngôi sao to bằng cái đĩa tây”
Lời người vẫn còn đu đưa trong vòm lá
Ta yêu người một mình thôi.
Ta yêu người một mình thôi
Lắm khi ngỡ đã hết rồi
Mà chưa!
Và người sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi
Chuyện chưa bưa sao chợt kết nửa chừng.
Tình giản dị ta giữ yên vậy nhé
Giờ cuồng say đã hoá nỗi bao dung.

Bỗng đời mình lên một nhánh non tơ

Nếu có một ngày kia
Mình thấy cuộc đời này
Bất cứ một chi tiết nhỏ nhoi giản dị nào cũng nhắc nhớ về ai đó
Nếu có một ngày kia,
Mình thấy cây đời nhàm chán của mình tưng tức một nhành non
Mình dồn hết nhựa khắp mình về một nơi để nhành non bung lá
Mình rớt nước mắt khi nhìn thấy những lông tơ mềm mại trên nhánh non sau một mùa vất vả
Bung khỏi lần vỏ dày thô ráp của cây-mình
Thì chết rồi, mình yêu.
Và mình biết người ta có nhiều cách để đứt lìa nhau
Nhưng làm sao không để lại vết đau
Khi đã cùng chia nhau mạch nhựa
Chúng mình mọc vào đời nhau
Có toan tính gì đâu
Ai mà biết trước cái ngày thiêng liêng ấy
Bỗng đời mình lên một nhánh non tơ.

Như là bạn

Rồi sẽ đến một ngày như thế sao?
Từng chi tiết mới của đời nhau
đều khiến mình tan nát
Dù chúng mình cũng đã nát vụn từ xưa
Tưởng quên thôi, mà có ai ngờ.
chúng ta nhìn nhau hôm xưa
có khác với bây giờ?
Em vẫn yêu anh dù có lúc ngỡ đời này
kiếp này mình chỉ yêu người khác
Tình yêu cho anh như đám mây lưu lạc
Trở về em mưa một trận, rồi đi
Em vẫn yêu anh dù có lúc hoài nghi
Hạnh phúc xưa biết mấy phần ngộ nhận?
Em vẫn yêu anh dù muôn lần tuyệt vọng
Nhìn nhau đau mà chẳng thể làm gì.
Giờ ta có ngả đường riêng phải đi
Có người khác mà ta thương chẳng kém
Nhưng mỗi lúc nhìn nhau
Như-là-bạn
Cho em dành đôi phút để yêu anh.

Những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân

Ru mình

Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như lau mềm không cưỡng được gió hoang
Em ngồi hát giữa miền hoang vu ấy
Nghe xung quanh dậy một cuộc điêu tàn
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như cát dài mòn hao bởi sóng kia
Ta so lại phím tơ chùng ảo ảnh
Môi bâng quơ hát mấy điệu chia lìa
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi
Đồi lại xanh như chẳng nhớ điều gì
Dây đàn đứt có người về nối lại
Những chuyện cũ đâu thể nào buồn mãi
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi…
vẫn phải có một nơi nào trên đời để chúng mình yêu…
Thế gian này có chỗ nào cho chúng mình không?
Khi mặt trời cũng không thể nào sáng mãi
Mỗi ngày đếm một vầng dương rơi khắc khoải
Đếm ngày yêu trong phấp phỏng khôn cùng
Thế gian này chừa cho chúng mình một cánh đồng
Để hai đứa tung tăng hát bài ca trẻ dại
Ở nơi đó lão thời gian đứng lại
Chết hồn nhiên trên những nụ hoa đời.
Thế gian chừa cho chúng mình một đỉnh núi cao vời
Để vươn tay đùa đám mây số phận
Mặc dưới thung sâu là nỗi buồn vô tận
Yêu thì không băn khoăn sông chảy phía nào.
Mình sẽ yêu nhau đến khi nào?
Đến khi mặt trời rụng?
Khi cánh đồng chỉ còn trơ gốc rạ thời gian
Hay là ngày núi quỳ chân xuống sóng?
Em biết không, dù có thế nào
Thì vẫn còn núi cao
Và vẫn còn đồng rộng
Vẫn phải có một nơi nào trên đời để chúng mình yêu…

Giá mà lúc…

Giá mà lúc mình buồn như tận thế
Có một ai bấm máy gọi cho mình
Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ
Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh
Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối
Có một ai yên lặng nắm tay mình
Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó
Mà thương hoài với một dạ đinh ninh
Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Có một ai chợt nói nhớ mong mình
Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa
Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực
Hết trông mong hy vọng hết cả rồi
Có ai đó bảo mình không sao cả
Mình sẽ thôi lẩn quẩn với hư vinh
Giá mà lúc mình đang yêu, người đó
Gửi tin vui lên những ánh sao trời
Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc
Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi!

Tầm xàm 1

Có khi em bảo rằng buồn
Tôi bèn chỉ đám chuồn chuồn thấp cao
Trời còn có lúc chiêm bao
Khi mưa khi nắng, lúc vào lúc ra
Cũng bâng khuâng chuyện người ta
Cũng “buồn nhân thế” huống là em tôi
Có khi em bảo rằng thôi
Tình ta chỉ thế này thôi ấy à
Tôi bèn chỉ vạt nắng tà
Nắng còn phai nữa là ta với mình…
Những lời tôi nói linh tinh
Mà em khờ dại chẳng nhìn ra tôi
Em buồn lo chuyện xa xôi
Mà không hề thấy tôi ngồi bên em!

Những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân

Dự định

Anh muốn trở về ngõ nhỏ đêm sau mưa
Đêm hôn lên tóc em – lúc này vẫn đang ngẩn ngơ
Xem một tờ quảng cáo rách nhoè dưới ánh đèn vàng
Và tàn cây sũng nước
Anh sẽ trở về bờ hồ bán nguyệt
Đứng trên cầu ánh sao nhìn những dãy nhà phản chiếu lung linh
Sẽ không còn run
Sẽ đánh liều hôn vai em thơm mênh mang
Sẽ nắm tay nhau thật chặt
Để chúng ta không tuột khỏi cái đêm trong veo như thời thơ dại ấy
Anh sẽ ôm em trên chuyến xe khắc khoải
Trở về thành phố quá khứ mà hai ta chưa cùng nhau đến bao giờ
Anh sẽ chôn vùi những ngày xưa
Vào khu rừng cổ thụ âm u có thần rắn Naga canh giữ
Sẽ cất hết những bài thơ tình dành cho người khác nhớ đáy Biển Hồ cất giữ
Và cất hết những luyến lưu còn lại vào trong đáy mắt Bayon
Anh sẽ mang những trang nhật ký tuổi hồng ra thiêu dưới ánh mặt trời Angkor
Để chỉ còn tay trắng yêu em…

Tham khảo thêm:

Trên đây là tập hợp những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân đã được chúng tôi sưu tầm gửi đến bạn. Các bạn có thể chia sẻ nội dung hữu ích này cho người thân và bạn bè cùng tham khảo và sử dụng nhé.

►►CLICK NGAY vào nút TẢI VỀ dưới đây để download Top những bài thơ hay của Nguyễn Thiên Ngân gần gũi và sâu lắng nhất file pdf hoàn toàn miễn phí!

Đánh giá bài viết
3.1
7 lượt đánh giá
CÔNG TY CỔ PHẦN TRUYỀN THÔNG HDC VIỆT NAM
Tầng 3, toà nhà S3, Vinhomes Skylake, đường Phạm Hùng, quận Nam Từ Liêm, Hà Nội
Liên hệ quảng cáo: tailieucom123@gmail.com
Copyright © 2020 Tailieu.com
DMCA.com Protection Status