Logo

Tuyển tập câu thơ, bài thơ nói về chiến thắng Điện Biên Phủ

Điện Biên Phủ được biết đến là một địa danh gắn liền với lịch sử hào hùng của dân tộc. Cùng chúng tôi tìm hiểu tuyển tập câu thơ, bài thơ nói về chiến thắng Điện Biên Phủ ca ngợi công lao to lớn của các chiến sĩ đã hi sinh vì độc lập tự do của Tổ quốc
3.3
3 lượt đánh giá

Đã có rất nhiều bài thơ, câu thơ được ra đời trong chiến dịch Điện Biên Phủ để nói về những thắng lợi nhỏ của quân đội, những lời động viên cùng nhau cố gắng đánh đuổi giặc ngoại xâm ra khỏi bờ cõi nước nhà và hoàn thành sự nghiệp giải phóng tự do dân tộc.

Những bài thơ về chiến thắng Điện Biên Phủ

Dưới đây là những bài thơ về Điện Biên Phủ anh hùng hay và ý nghĩa được chúng tôi sưu tầm và tổng hợp, mời các bạn tham khảo.

Bài thơ: Trống Điện Biên dậy sóng biển Đông

- Tác giả: Quang Hoài - 

Ta đi từ Chương Dương, Hàm Tử, Chi Lăng, Bạch Đằng, Đống Đa…
Đến với Điện Biên nối mặt đất và bầu trời đánh quỵ hai đế quốc
Ôi! Điện Biên thiên niên kỷ nâng tầm dân tộc
Vời vợi thời gian
Vời vợi không gian

Khúc tráng ca mùa Xuân đất nước…
Giá của tự do
Giá của độc lập
Máu nhuộm từng tấc đất

Mẹ ơi mẹ, nước mắt
Trắng – đỏ hoa ban, trắng bản đỏ Mường!
Các anh con ngày ấy không về
Vĩnh viễn xuân xanh Mường Thanh, Hồng Cúm

Xương thịt hoá đất đai
Mọc lên thành phố Hoà Bình!
Các em con bây giờ kế bước
Trụ biển đảo, trụ biên cương, trụ phong ba bão táp

Những cơn gió đen quất mặt
Vẫn hiên ngang kiêu hãnh ngẩng đầu!
Hỡi những mưu ma chước quỷ
Hỡi những khát vọng cuồng điên…

Chúng con có trong mình Điện Biên
Mẹ ơi mẹ, xin mẹ đừng lo lắng
Chim Lạc bay trên mặt trống đồng
Trống Điện Biên dậy sóng biển Đông!

Chiến thắng của ý chí và sức sống dân tộc
Đã sáu mươi lăm mùa xuân qua
Chiến thắng Điện Biên vẫn âm vang thời đại
Đất nước vẹn toàn, đơm hoa kết trái

Mà ngoảnh lại tháng năm sao thấy rưng rưng
Sao đổi tự hào về đất nước cha ông
Khi làm nên một chiến công chói lọi
Một chiến công mà bao người từng nói tới

Như Hồng quân từng đập tan gọng kìm phát xít
Dũng mãnh xông lên giải phóng cả châu Á châu Âu…
Một nước nghèo dám đối đầu với quân lực dồi dào
Mà làm nên vẻ vang chiến thắng

Mà đánh bại một đội quân hùng mạnh
Bởi đâu chỉ có tướng tài. Còn cả thế trận lòng dân
Là ý chí của đất nước bốn ngàn năm
“Chúng ta thà hy sinh tất cả…”

Khi lời Bác là ngọn cờ trước gió
Khi cả dân tộc khát vọng sống và bừng lên ngọn lửa
Khi tổ quốc hóa bóng mẹ hiền cầm súng xông lên
Cho lớp lớp cháu con hưởng hạnh phúc hòa bình!

Bài thơ: Cờ trắng

- Tác giả: Tạ Hữu Thiên - 

Từ hôm quân ta tấn công
Điện Biên liên tiếp mất phăng hai đồn;
Ngụy, Âu đều rúc xuống hầm
Ngày đêm chẳng có một thằng ló ra.

Khu D sợ lộ, hạ cờ
Tam tài xếp xó, cột trơ giữa đồn;
Phi công địch cũng hoảng hồn
Thả dù bừa bãi để chuồn cho mau;

Có một dù lụa trắng phau
Lửng lơ rơi xuống mắc đầu cột kia.
Gió đưa dù trắng phất phơ
Khác nào như ngọn cờ thua, cờ hàng;

Nhìn cờ lũ giặc hoang mang
Nhưng không một đứa cả gan ra ngoài;
Chiếc dù trắng cứ đùa dai
Gió đưa “cờ’ phất phơ hoài thảm thê.

Quân ta vây hãm bốn bề
Nhìn cờ trắng ở khu D mỉm cười;
Cười rằng: Tây hỡi, Tây ơi!
Trước sau bay cũng đi đời nhà ma!.

Bài thơ: Mừng anh thiện xạ 

- Tác giả: Phác Văn -

Đốn đời cho lũ giặc Tây
Ở Điện Biên Phủ sống ngày như đêm
Quân ta vậy bốn bên chặt chẽ
Chia từng người “chim sẻ” tiêu hao.
Tây mà đi lại miệng hào
Súng trường ta tỉa lộn nhào chết tươi!

Nhớ câu chuyện nực cười thắt ruột
Rằng một hôm có 1 thằng Tây
Dáng chừng mót quá loay hoay
Nhìn ngang nhìn ngửa trèo ngay lên hào

Đang cái lúc: Ối chao là sướng
Ngồi rung rinh bụng tưởng là yên.
Ngờ đâu bộ đội cạnh bên
Bóp cò đánh “độp” đạn ghim vỡ đầu!

Chỉ kịp rẫy chẳng kêu gì được
Lăn đùng ngay không kịp thở than
Lòng anh bộ đội hân hoan:
Mừng anh thiện xạ của đoàn giỏi ghê!

Còn lũ giặc thảm thê tái mặt,
Lính nhìn quan, quan gắt lung tung:
“Đồ ngu như lợn không cùng
Đi ngoài cũng chết còn hòng làm chi?”

Thế rồi quan khóc tỷ ty
“Ối trời một lính âm ty nữa rồi!”
Tây hời, Tây hỡi, Tây ơi!
Tao còn đánh tỉa, Tây thời đi … Tây!”

Bài thơ: Chiến thắng của ý chí và sức sống dân tộc

- Tác giả: Nguyễn Trọng Đồng -

Đã sáu mươi lăm mùa xuân qua
Chiến thắng Điện Biên vẫn âm vang thời đại
Đất nước vẹn toàn, đơm hoa kết trái
Mà ngoảnh lại tháng năm sao thấy rưng rưng

Sao đổi tự hào về đất nước cha ông
Khi làm nên một chiến công chói lọi
Một chiến công mà bao người từng nói tới
Như Hồng quân từng đập tan gọng kìm phát xít
Dũng mãnh xông lên giải phóng cả châu Á châu Âu…

Một nước nghèo dám đối đầu với quân lực dồi dào
Mà làm nên vẻ vang chiến thắng
Mà đánh bại một đội quân hùng mạnh
Bởi đâu chỉ có tướng tài. Còn cả thế trận lòng dân
Là ý chí của đất nước bốn ngàn năm
“Chúng ta thà hy sinh tất cả…”

Khi lời Bác là ngọn cờ trước gió
Khi cả dân tộc khát vọng sống và bừng lên ngọn lửa
Khi tổ quốc hóa bóng mẹ hiền cầm súng xông lên
Cho lớp lớp cháu con hưởng hạnh phúc hòa bình!

Bài thơ: Người Mẹ Chiến Khu

- Tác giả: Phan Thanh Minh - 

Con lớn lên từ lòng địa đạo
nơi mẹ kiêu hùng khúc hát ca dao
nơi tình yêu và cuộc sống tự hào
chuyền nhựa sống nuôi mầm cây khôn lớn

Âm vang Điện Biên năm mươi năm ngời sáng
khóa cánh giặc thù mẹ tiến bước hiên ngang
cho thế hệ chúng con mãi được rỡ ràng…

Mẹ hào phóng tình yêu nhân thế
cả những kẻ ngày xưa hướng súng về phía mẹ
tự đáy lòng họ hối hận ăn năn…

Mẹ ấm nồng hạt gạo bát cơm
góp miếng trợ cơ những mảnh đới bất hạnh
những đứa em thơ rồi mai này khôn lớn
ghi khắc muôn đời hình bóng mẹ từ tâm…

Đêm Trường Sơn sương buốt lạnh chỗ nằm
dẫu giá rét nhưng lòng con ấm áp
dẫu quê mẹ còn cái nghèo bứt xúc
vẫn những tấm lòng thơm thảo kiên trung…

Bài thơ: Thóc mới Điện Biên

- Tác giả: Chế Lan Viên -

Nghĩa trang

Chói trang

Sắc vàng

Một mùi hương vời vợi

Đang bay đầy nghĩa trang

Nhà dân chật

Dân lên đây phơi thóc

Thóc của dân

Che kín mộ anh hùng

Nhớ ngày nào

Các anh đi đánh giặc

Bảo vệ mùa

Về sống ở trong dân

Tô Vĩnh Diện, Trần Can

Mộ anh Giót, anh Đàn

Năm trăm mộ anh hùng ngời chói thóc

Dưới đồi xa

Pháo thù gục mặt

Lúa đã chín

Chỗ tầm câu đại bác

Lúa chín thơm

Đầy một sắc trưa vàng.

Nghĩa trang...

... Thời gian...

Hạt thóc

Nên vàng

Như tình của nhân dân ủ ấp...

Cầm hạt thóc trên tay

Nặng máu người đã khuất

... Lại nghĩ về phương Nam.

Bài thơ: Trở lại Điện Biên

- Tác giả: Anh Ngọc - 

Chỉ thấy một vùng cỏ biếc non tơ

Mây trắng bay, mây trắng đến không ngờ

Cành phượng rủ một chùm hoa đỏ chót

Chỉ có thế thôi ư

Mà chính là A1

Mà chính là Him Lam

 

Anh đã đi qua hơn hai mươi năm

Để gặp lại tuổi thơ mình náo nức

Nghe tiếng bom và đại bác

Gầm lên từ trang sách học trò…

 

Bỗng hôm nay đối diện với Him Lam

Anh cúi xuống chỗ nằm xưa anh Giót

Và chợt hiểu : điều ngạc nhiên lớn nhất

Là anh chẳng ngạc nhiên gì

 

Anh đã đi

Từ chiến trường Điện Biên đến chợ Điện Biên

Mùi trái chín cứ thơm lừng phố núi

Quen thuộc quá đến không còn nhớ nổi

Tình yêu này anh có từ đâu

Đất dưới chân anh, trời thắm ở trên đầu

 

Gặp chiếc xe tăng gỉ hoen nằm trong lúa

Như cục than cháy vùi trong ngọn lửa

Ngọn lửa màu xanh

Hầm Đơ Caxtơri vừa vặn giữa cung đường

Đi chợ về, chị Thái nghỉ, soi gương

 

Có phải hôm nay trước màu xanh thung lũng

Anh mới hiểu : hồn nhiên là cuộc sống

Nghe quanh mình dào dạt cỏ non tơ

 

Anh bâng khuâng nhớ đến một ngọn cờ

Đã một lần mọc lên trên cỏ ấy

Cái sắc đỏ bừng bừng như đám cháy

Đốt thiêu những bốt đồn thù

 

Anh không là đám mây trắng vô tư

Trên đỉnh Pú Hồng Mèo lặng lẽ

Trái tim anh đập một lời giản dị:

Ngọn cỏ đời đời xanh suốt tháng năm

Ngọn cờ mọc lên chỉ có một lần

Nhưng có điều này –

Cả hai đều bất diệt.

Bài thơ: Điện Biên gọi tôi lên

- Tác giả: Nguyễn Hữu Quý - 

Có phải tiếng hò kéo pháo gọi tôi lên

hay ban trắng triền xuân còn đang đợi

Nậm Rốm tím sương chiều chờ tôi đến

Mường Thanh xanh líu ríu câu mời?

 

Chưa biết hẹn cùng ai lòng đã núi

mới Pha Đin đã bối rối Điện Biên rồi

qua chót vót đỉnh rừng thăm thẳm suối

mây che mùa chiến dịch vẫn còn bay…

 

Áo trấn thủ bập bùng đêm đuốc lửa

nhịp hò dô vượt dốc pháo vào – ra

mưa xối buốt những bàn tay máu tứa

đất đỡ người ngã xuống hôm qua!

 

Về mùa em lòng chảo lúa mượt mà

cầm tay núi nối vòng xòe dìu dặt

đồi A1 đặt vào tôi câu hát

tôi hát cùng áo cóm hoa ban

 

Có gì đâu măng đắng cơm lam

hóa thơm thảo sông mường ruộng bản…

Điện Biên ạ mai xa rồi nhớ lắm

tôi hẹn về bên đồng đội và em!

Bài thơ: Giờ đã Điện Biên

- Tác giả: Nguyễn Hòa Bình - 

Chúng tôi về đây lúc tuổi hai mươi

Khi khói súng hai mươi năm đã nguội

Hoa ban thắm tháng Tư hai mươi tuổi

Thị xã gày như mắt trẻ thèm ăn.

 

Tháng Tư Điện Biên vẫn mây trắng ngàn năm

Mây vấn vít hỏi lối về với bản

Tôi nắng lửa, bạn mưa nguồn đâu quản

Ngày bạt đồi, đêm san núi cùng trăng.

 

Mở đường về thăm lại Mường Phăng

Mở đường lên cùng Mường Then, Mường Nhé

Đường vượt trên mây như bay cùng sức trẻ

Mỗi mét đường, khắc lại những đời Trai.

 

Thị xã ngày nào, thành phố tuổi ban mai

Chim vẫn hót trên nóc hầm Đờ - Cát

Hoa ban nhuộm những mái đầu ngả bạc

Tháng năm kìa, Tôi giờ đã Điện Biên.

Bài thơ: Quê tôi Điện Biên Phủ

- Tác giả: Cẩm Giang - 

Tôi chưa được ngắm mặt hồ Thụy Sỹ

Nước trong xanh hay giọt lệ nàng tiên

Tôi chưa đến Sô-phi-a tráng lệ

Xem mắt người hay những cánh sao đêm.

 

Hoa hồng nợ tình duyên Bun-ga-ri vời vợi

Chưa được ngắm ánh đèn nước rọi

Tôi chưa được hôn những cặp mắt nâu

Đẹp huyền bí của cô nàng Ai Cập.

 

Tôi chưa đến mùa hè sông Áp Lục

Chưa xem hang tượng thạch Ai-gen-tin

Tôi nằm mê được cưỡi ngựa thảo nguyên

Vút lao qua giữa đàn cừu Mông Cổ.

 

Chưa đến Thái Lan sờ mặt gỗ

Ăn bát cơm Miến Điện ngọt ngào

Chưa được hôn môi Nhật Bản Anh Đào

Chưa thăm lại Cầu Kiều Trung Quốc.

 

Chưa biết những nhà cao Nữu Ước

Chưa vào trường Lô-mô-lô-sốp vẻ vang

Chưa được xem đê hiện đại Hà Lan

Chưa vãng phật ở mái chùa Ấn Độ.

 

Nhưng quê tôi đã đến bao xứ sở

Với tình thân giọt nước mẩu khoai

Từ sa mạc bão cát

Đến thượng tầng Nhị Lang.

Từ gác chuông Luân Đôn

Đến Mạc Xây sóng biển

Từ mái lầu ngõ hẻm

Đến lâu đài U Bôn

Đều biết quê tôi quen thuộc: Điện Biên.

 

Khi nhắc đến mỉm cười kiêu hãnh

Ngừng giây phút cho chuông lòng lanh lảnh

Xoa đầu con cúi xuống lọ hoa

Nhắc đến để than vãn xót xa.

 

Hay đêm lạnh giữa rừng sâu ao ước

Cho ngày mai càng dẻo bước xung phong

Hoặc chau mắt lệ trào khi nhắc đến

Ấp ảnh chồng nghiến răng thù chinh chiến.

 

Cho thời gian trên giấy ngả màu vàng

Hay hô lên đỏ núi thép suối gang

Vững tay lái trên mũi tàu đồng ruộng

Quê tôi đã luồn qua tưởng tượng

Cuốn phim đời muôn cảnh khác nhau.

 

Vâng! Có núi cao

Nhưng đẹp tựa bồn hoa

Xám mảng trời máu lửa ngày qua

Đường rát đá mòn gót chân chai xẹo

Núi nghiêng đầu đón bao đời niên thiếu

Nhưng chôn muôn xác giặc – viễn chinh.

 

Rừng trụi cây cả dân tộc kéo lên

Sông uốn khúc trôi ngàn năm rác rưởi

Quê tôi – Điện Biên Phủ

Thành tên của tổ quốc anh hùng

Nhưng quê tôi vừa tắt lửa chiến trường

Không rùng rợn như ai tưởng tượng.

 

Đúng giây thép gai, boong ke ngổn ngang bờ ruộng

Chiến hào đan chéo mìn vương

Níu lại thời gian cố vươn lên trước

Giờ mỉm môi khâu vá thương đau.

 

Im lặng lấp chiến hào

Lúa mọc trên thép vụn

Lô cốt thành bờ ruộng

Xác xe tăng thành đập nước vững vàng

Hố bom đựng rác chứa phân

Gỡ từng quả mìn, cấy thêm bụi lúa

Ba mùa xuân hoa mai hết dần cánh úa

Nở trắng đồi như bản mới mái gianh.

 

Mùa lúa năm nay mơn mởn đồng xa

Cầu mới đường đầy vết xe mậu dịch

Nắng dọc nghĩa trang – mái trường ríu rít

Quê tôi lại đón gió bình yên.

 

Tôi – người con của rừng núi Điện Biên

Mảnh rau chôn giữa đồi A1

Chân chưa đi ra ngoài nửa bước

Nhưng quê tôi đã đi khắp hoàn cầu

Mang cả lòng người hoài vọng ước ao!

Bài thơ: Hai mươi năm múa điệu xòe hoa

- Tác giả: Văn Thảo Nguyên

Sống đời đời là ngọn lửa

Hai mươi năm

Ta về đây gặp lại điệu xoè

Những mái nhà sàn ru cho ngực thở

Khuôn mặt anh hùng lạc vào vách núi

Đại bác gầm dữ dội

Bộc phá trong chớp giật mưa nguồn

Những binh đoàn mũ nan

Thân gầy áo vải

Chân đất đạp rào kẽm gai chảy máu

Lưỡi lê vụt bay.

 

Hôm nay

Khói trầm nghi ngút đồi A1

Hoa dâng Phan Đình Giót

Ong bay quanh Bế Văn Đàn

Ngựa hí vang cửa ngõ Him Lam

Bướm khoe sắc dưới trời Hồng Cúm

Các em hát về Tô Vĩnh Diện

Đêm sao rơi xuống lửa mơ màng

Bình minh hồng cầu sắt Mường Thanh

Phiên chợ

Nhấp nhô

Ô xanh

Nón trắng

Điệu xoè em gọi về từng trận đánh

Năm mươi sáu ngày đêm

Lửa ngút trời.

Máu đỏ đất Điện Biên.

 

Phút đại thắng quân reo tưởng vỡ tung lồng ngực

Nằm lại nơi đây những đứa con yêu của

bao làng quê đất nước

Để một dáng đứng tổ ba người cắm cờ

trên nóc hầm Đờ Cát.

 

Em múa xoè bên miệng súng khói chưa tan

Rưng rưng ánh mắt

Hai mươi năm ngỡ mới hai mươi ngày

Ta vít cong cần rượu nồng say

Mùi xôi thơm khắp ba triền thung lũng

Ôi! Những chiến sĩ Điện Biên năm xưa

giờ vai còn mang súng

 

Hai mươi năm

Điệu xoè hoa em theo các anh đi

Những búp tay kia như lần đâu ta thấy

Bộ gõ nhịp nhàng

Bàn chân nhún nhảy

Mùa lạc hoa vàng cánh bướm phơi

Ta theo em xoè nơi nơi.

 

Mỗi thước đất gặp một dòng tráng sử

Từ trong nỗi nhớ

Lại hồi âm tiếng đại pháo ta gầm

Giữa hiện tại nông trường lẫn vào mùa quả chín

Ta nhận ra đường hào vây lấn tháng năm

Ta gặp vẹn nguyên từng nụ cười đồng đội

Cả mắt người chỉ huy chỉ nhìn không nói

Vừng mặt trời mọc dậy giữa khói bom.

 

Ta ôm những dũng sĩ pháo binh mười ngày cơm đói

Cõng pháo băng qua đỉnh núi chon von

Cảm ơn em! Hai mươi năm

Ta về đây gặp lại điệu xoè

Ta đi, Ta nhớ

Sống đời đời là ngọn lửa

Đất nước sẽ là một Điện Biên mới nữa

Em ơi!

Thời gian!

Bài thơ: Mãi mãi với Điện Biên

- Tác giả: Minh Xuân - 

Dòng sông cuộn sóng nước reo vui

Rừng núi cao xanh vọng tiếng cười

Đàn chim giang cánh tung bay tới

Một mảnh trời đây đất nước tôi.

 

Bãi ngô nương lúa kín sườn đồi

Đường dốc đèo cao mãi không thôi

Nhịp cầu vắt vẻo bên dòng suối

Ai lên Tây Bắc thắm tình người.

 

Nhà sàn chung mái rượu đầy vơi

Tiếng gà trong bản gáy sáng rồi

Cùng nhau cất bước trên đường lớn

Cuộc đời ta hát trọn niềm vui.

Bài thơ: Về với Điện Biên

- Tác giả: Thiên Ân - 

Ngày anh về với Điện Biên

Đôi chân ươm mộng trên triền núi cao

Bấy lâu mơ ước gặp nhau

Hẹn hò dốc đá ngày nào còn vương

 

Mường Thanh mây trắng ngập đường

Cánh đồng tỏa nắng soi gương đầu ngày

Hàng rào, dây kẽm, thép gai...

Điện Biên một thủa đạn bay lửa hờn

 

Trồng đồi, hồ, suối,... tươi non

Như em tóc xõa ngày còn thương anh

Ô kìa, Mường Nhé trong lành!

Thiên nhiên gợi cảm mong manh áo chiều

 

Mường Phăng hoa nở vườn yêu

Anh đào khoe sắc ai dìu ai đi

Điện Biên năm tháng khắc ghi

Thịt trâu gác bếp còn gì ngon hơn?

 

Bánh dày. gạo tám...vuông tròn

Hoa ban, rau ngọt... mùi thơm dậy lòng

Điện Biên nắng ấm giọt trong

Thương em chín đợi, mười mong âm thầm.

Bài thơ: Nghe người lính già kể chuyện Điện Biên Phủ

- Tác giả: Đỗ Ca Sơn -

Câu chuyện của người lính già

Đã hơn sáu thập niên mà tưởng hôm qua vậy

Ký ức ùa về từ tháng ngày oanh liệt nhất

Đường chiến dịch nóng bỏng những đoàn quân

 

Đồng hành cùng anh có gió núi mưa ngàn

Từng tia nắng bản làng cũng chắt chiu cho bộ đội

Như bếp Hoàng Cầm không khói

Người lính già những câu chuyện rưng rưng.

 

Bản làng ta vẫn son sắt niềm tin

Với Đảng, Bác Hồ và tự do độc lập

Hoa ban trắng gọi mùa xuân xanh biếc

Như đôi dép cao su vượt cả núi đồi!

 

Kéo pháo lên lòng dạ bồi hồi

Lại kéo xuống. Đèo cao và vực thẳm

Tình yêu nước khi đã thành sức mạnh

Bốn ngàn năm cũng hóa nắng ngọn cờ...

Bài thơ: Chiến thắng của ý chí và sức sống dân tộc

- Tác giả: Nguyễn Trọng Đồng - 

Đã sáu mươi lăm mùa xuân qua

Chiến thắng Điện Biên vẫn âm vang thời đại

Đất nước vẹn toàn, đơm hoa kết trái

Mà ngoảnh lại tháng năm sao thấy rưng rưng

 

Sao đổi tự hào về đất nước cha ông

Khi làm nên một chiến công chói lọi

Một chiến công mà bao người từng nói tới

Như Hồng quân từng đập tan gọng kìm phát xít

Dũng mãnh xông lên giải phóng cả châu Á châu Âu...

 

Một nước nghèo dám đối đầu với quân lực dồi dào

Mà làm nên vẻ vang chiến thắng

Mà đánh bại một đội quân hùng mạnh

Bởi đâu chỉ có tướng tài. Còn cả thế trận lòng dân

Là ý chí của đất nước bốn ngàn năm

"Chúng ta thà hy sinh tất cả..."

 

Khi lời Bác là ngọn cờ trước gió

Khi cả dân tộc khát vọng sống và bừng lên ngọn lửa

Khi tổ quốc hóa bóng mẹ hiền cầm súng xông lên

Cho lớp lớp cháu con hưởng hạnh phúc hòa bình!

Bài thơ: Lững lờ dù hạ đến tay chúng mình

- Tác giả: Phác Vân - 

Từ hôm bộ đội bao vây

Điện Biên bọn giặc hàng ngày đói meo.

Đói đến nỗi lính theo quân đội

Bắt chuột về nướng vội mà ăn;

Sáng qua đang lúc băn khoăn,

Chuột trù cũng hết biết lần cái chi.

 

Bỗng có tiếng ầm ì vọng lại,

Trong mây mù thò cái may bay;

Chó vàng cùng với chó Tây

Vẫy đuôi nhảy cẫng vỗ tay reo hò.

 

Thằng quan sáu cũng bò ra cửa

Hau háu nhìn dù mở lung tung;

Thằng nào thằng ấy vui mừng

Ngờ đâu ta nổ pháo “đùng” cạnh bên.

 

Thằng cụt tay mồm rên ứ hự

Thằng mất đầu nằm lử quay đơ;

Thằng chưa bị đạn chạy xô

Vào hầm trống ngực đập như trống làng.

 

Lại trên không đoàng đoàng cao xạ

Thằng phi công càng sợ càng run;

Vội vàng vứt xuống ùn ùn

Dù trắng, dù đỏ, dù vàng, dù xanh.

 

Mong vứt xuống thật nhanh mà lếch

Kẻo ăn đòn mất xác ở đây;

Dù mở, được gió, dù bay

Lửng lơ dù hạ đến tay chúng mình.

 

Từ buổi ấy chúng kinh không dám

Ra khỏi hầm lảng vảng chết toi;

Chúng bèn khoét một ống hơi,

Trong hầm vừa thở vừa soi xem dù.

Hy vọng với chia sẻ của chúng tôi, các bạn sẽ phần nào hiểu thêm về mảnh đất Điện Biên, hiếu thêm lịch sử hào hùng của dân tộc, thêm yêu và trân trọng mảnh đất linh thiêng - Điện Biên Phủ.

Mời các bạn tham khảo một số bài viết liên quan về Chiến thắng Điện Biên Phủ:

Đánh giá bài viết
3.3
3 lượt đánh giá
Tham khảo thêm:
    CÔNG TY CỔ PHẦN TRUYỀN THÔNG HDC VIỆT NAM
    Tầng 3, toà nhà S3, Vinhomes Skylake, đường Phạm Hùng, quận Nam Từ Liêm, Hà Nội
    Liên hệ quảng cáo: tailieucom123@gmail.com
    Copyright © 2020 Tailieu.com